Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.Hôm sau đi thi thấy bình thường.Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh.Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì.Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
