Tôi cũng không biết tên nơi đó nữa, nhưng thấy cảnh tĩnh mịch yên ổn.Thì chính vì lo lắng quá, người có muốn sống thêm ngày nào nữa đâu! Tôi thường nghe má tôi kể: hễ ba tôi đi cho ngựa ăn, hoặc vắt sữa bò mà lâu không thấy trở lại, thì má tôi vội vả đi kiếm, sợ trông thấy xác chồng lủng lẳng ở đầu một dây thừng.Như thế, té ra cô Vallie Golden đã vô tình theo triết lý "giả hoá thiệt".Mấy năm trước, giá có đọc một nhan đề như vậy, tôi cũng nghĩ y như bạn.Có một ngạn ngữ nói rằng một người mà bị kẻ khác phạm tới cách nào cũng không nổi nóng được, thì là người ngu.Tôi cho rằng có trong đầu một ý mới và tài tình lắm, nó tất đưa tôi tới thành công mau chóng.Và đây là một điều ngạc nhiên vô cùng, gần như không tin được.Để tìm tài liệu cuốn này, tôi phỏng vấn nhiều nhà doanh nghiệp lớn nhất ở Mỹ.Tôi lấy làm nhục nhã, xấu hổ tới nỗi nhiều đêm nằm thổn thức.Lúc đó tôi dường như ở một con đường cùng, đứng trước cửa m ti mở sẵn.
