Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người.Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương.Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu).