Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế.Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.Đó gọi là biết chơi.Y học bó tay… Mọi người cười thích thú.Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực.Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.