Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có.Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan.Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn.Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn.Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì.
