Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy.Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí.
