Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu.Mẹ chị cũng đã từng như vậy.Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu.Rồi bảo cảm ơn ta đi.Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.Tôi chả thấy thú vị gì cả.Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.Không biết thì khó trách.Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.
