Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu.Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.Đó gọi là biết chơi.Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.
