Có bao giờ bạn tự hỏi làm thế nào mà người Nhật có thể đứng lên từ cảnh đổ nát của chiến tranh thế giời thứ 2 để trở thành cường quốc kinh tế hùng mạnh như ngày nay?Tôi vẫn còn nhớ,thời tôi còn trẻ,nhiều người rất nghi ngờ các sản phẩm của Nhật.Tôi thấy ông đang nằm trong một nhà tù bẩn thỉu ở Pháp, như thể ông đang bình tĩnh chờ đợi, dưới bóng của máy chém, cái chết mà ông mong đợi sẽ đến với ông vì điều ông đã làm nhân danh nhân loại.Dương như, phương châm ngày nay của chúng ta là “ Hối hả, Lo lắng, An táng”.Bên cạnh họ tên của mỗi người có ghi rõ công việc hay thành tựu vĩ đaih mà họ đạt được.Tất cả những điều này thật sự là một quá trình tự nhiên khi một người nếm trải thất bại.Vâng, nếu bạn không nhượng bộ mà cố gắng, cố gắng và cố gắng thì cuối cùng chiến thắng sẽ thuộc về bạn.Nhưng điều đó không đúng.Còn một việc nữa, đó là trừ nhà ra, nơi duy nhất tôi có thể đến là trường học.Đấy là nơi nguy hiểm đanh rình rập.Hỳ nhình những gì đã xảy ra trong cuộc tranh tài Olympic mười môn phối hợp :chạy 100m,400m,1500m,chạy vượt rào 110m,ném lao,ném dĩa,đẩy tạ,nhảy sào ,nhảy cao và nhảy xa :