Ở ngay đầu chương, tôi đã trích dẫn một câu nói rất hài hước của Abraham Lincoln.Nhưng với tất cả sự tự do, thoải mái như vậy, hầu hết các sinh viên ở bất cứ lớp học nào trên thế giới cũng đều có dấu hiệu bị căng thẳng.Ở những chương trước, chúng ta đã phàn nàn rằng trong những giây phút đầu gặp gỡ, chúng ta đã không cố gắng ghi nhớ tên những người mới mà chỉ chủ yếu quan tâm đến bản thân chúng ta.Vậy làm cách nào chúng ta có thể nhớ được nghĩa của từ này? Bạn hãy hình dung có một người đàn ông đang đứng giữa đường, xoay trong người và hỏi: vertigo = Ver – ti – go? Where to go? (Đi đâu đây?)và sẽ tiếp tục từ đây…Bạn quay trở lại phòng khách, dốc ngược túi xách để mọi thứ rơi ra.Điều này cũng đúng với trường hợp của các hãng bảo hiểm.Tiếp theo là từ “chảo rán”.Thông tin tràn ngập đã mang lại sự hào nhoáng cho các tư vấn viên và chuyên gia mà mục đích duy nhất của họ là… (Phần còn lại của câu trả lời).Chúng ta hãy bắt đầu với một thực tế rằng có rất nhiều từ không thể dịch được! Mỗi ngôn ngữ đều có những từ duy nhất thuộc văn hóa địa phương đó.