000 người mới có một người như bạn! Bà Stapleton nói với tôi rằng phần đông đàn ông hay đàn bà cũng vậy, lại nhờ bà làm cố vấn về vấn đề tài chánh, đều kể hàng giờ các món chi tiêu bao nhiêu để cho bà chép - rồi khi thấy kết quả bà dã ghi trên giấy, họ la lên: "À! Vậy ra tiền tôi đi theo cái ngả đó sao?".Không có cái gì nên thân hết.Thế rồi dần dần tôi được người ta để ý tới tôi nhất trong bọn chị em cùng giới.Câu chuyện làm cho ông giận dữ đã xảy ra 11 tháng trước, nhưng mỗi khi nhắc lại ông còn bừng bừng lên.Mặc dù vậy tôi cũng lo rằng nếu tụi Lùn tìm ra thì tôi sẽ khốn đốn với chúng chớ chẳng chi.Ông Larwrence Jones, đứng trên đống củi, ở cổ có múi dây thòng lọng bắt đầu nói về đời ông và nhất là tự biện hộ.Nhưng sức học quá thô thiển của ông không xứng với một địa vị khó khăn như vậy.chắc chắn tôi sẽ thất bại và khổ sở.Vậy thì ta không có gì đáng than.Cho đến năm 1945, ông mất thì đã là một trong những nhà doanh nghiệp mau phát đạt nhất ở Mỹ.
