Trong thời gian ấy, tôi chuyên tâm thu thập hết các sự kiện quan tới vấn đề.Tốt hơn mình nên học thêm tiếng này rồi tìm chỗ khác vậy.Gia đình tôi là một vọng tộc ở Philadelphie.Tôi bận dạy học đến nỗi không có thời gian và cũng không có cả ý muốn kiểm soát phương diện tài chánh của công cuộc kinh doanh đó.Cho nên mỗi buổi sáng, trước khi đi xin việc, ông mua một bông cẩm chướng, gài vào khuyết áo rồi lanh lẹ xuống phố Oxfort, thẳng người, ngưỡng mặt mà bước.Ưu tư lại có thể sinh ra chứng sâu rằng nữa.Ta oán ghét, thịnh nộ, chỉ vì ta coi nó quan trọng quá.Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế, nói: "Thượng Đế muốn sao con xin nghe vậy" mà hai hàng lệ ròng ròng trên má.Chẳng hạn nghề bán vé bảo hiểm.Sau vào phòng riêng của bác sĩ; trông nét mặt ông mà chúng tôi kinh hoàng.