Từ những điều trên đây có thể kết luận rằng, người ta không nên tìm phương tiện để làm chuyển động tâm hồn đám đông một cách lâu dài ở trong các thể chế.Những kẻ vô chính phủ lập tức chiếm giữ khán đài, đoạt lấy bục nói.Nếu chúng ta quan sát những nét chính về sự lớn lên và tiêu vong của các nền văn hóa trong quá khứ, chúng ta sẽ thấy những điều sau đây:Những tình cảm này có những đặc trưng rất đơn giản: tôn sùng một đấng được cho là cao cả, khiếp sợ trước quyền lực bên trên, tuân thủ một cách mù quáng mệnh lệnh của quyền lực đó, không có khả năng đánh giá những giáo lý của nó, cố gắng truyền bá sâu rộng những giáo lý đó, có xu hướng coi tất cả những ai không chấp nhận giáo lý đó là kẻ thù.Cái uy lực một khi đã bị đem ra bàn luận sẽ không còn là uy lực nữa.Để được như vậy kinh nghiệm phải dựa trên một nền tảng rộng và thường cần phải được nhắc lại liên tục.Cả một dân tộc không thể đều là nô lệ, mà nô lệ những ba trăm năm.Các cử chỉ lịch sự đặc biệt khác cũng tiếp tục được phô diễn.Sự ồn ào đã đến mức không thể chịu đựng nổi.Uy lực biến đi luôn đúng vào cái thời điểm xảy ra sự thất bại.