Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.Chẳng cần gì nữa cả.Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.Đốt xong thấy người hơi nhẹ.Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).Cũng không được đọc truyện nữa.Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn.