Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi.Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình.Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất.Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết.Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế.
