Nhưng mỗi vấn để đưa ra, phải quyết định rồi mới qua vấn đề khác.chắc chắn tôi sẽ thất bại và khổ sở.000 Mỹ kim không, mà được nghe lời nói ấy, thiệt nó nhẹ người làm sao!Ông biểu những người mang bệnh âu sầu rằng: "Chỉ trong hai tuần là ông hết bệnh, nếu ông theo đúng phương thuốc này: Rán mỗi ngày kiếm cách làm vui một người nào đó".Có thể rằng tôi không theo đúng chương trình ấy nhưng tôi cũng phải lập nó.Vì mải giúp những người khác khổ sở hơn mình nhiều, nên tôi quên hẳn tôi đi.Vậy ta phải làm sao? Ta phải giữ đừng cho cảm xúc xen vô những suy nghĩ của ta, nghĩa là như ông Hawkes đã nói, phải thu thập những sự kiện một cách "vô tư khách quan".Nhưng chẳng may chiếc xe của tôi lạc đường thành thử đi tới khu vườn một giờ sau các xe khác.Tôi không cần gì hết.Tôi hỏi ông liệu ông có bình phục và khỏe mạnh như trước không, ông nhún vai trả lời một cách mập mờ:
