Năm 1932, bà sống trơ trọi trong một căn nhà có ba phòng.Họ đã soạn mấy bản ca nhẹ nhàng du dương nhất để làm vui cho người đời như bản: Patience, Pinafore, The Mikado.Tôi đã chữa được mấy trăm người.Đa số bệnh nhân là những bà nội trợ dễ bị xúc động.Coi nó như một cuốn sổ tay luôn luôn mang theo trong khi làm việc, để thắng ưu tư và khi đứng trước một nỗi khó khăn nào đừng nóng nảy.Lời khuyên đó đã cứu thể chất và tinh thần tôi trong hồi chiến tranh, mà bây giờ còn giúp tôi trong công việc làm ăn nữa.Rồi tôi toan kiếm việc tại một nhà chuyên chở mà không được.Hai cái tang kế nhau, đau đớn thay! Ông mất ngủ, mất ăn, cũng không nghỉ ngơi được nữa.Ông chủ của bạn muốn bạn yêu nghề, để ông thâu được nhiều tiền hơn.Đã 13 năm rồi, không còn ai gọi tôi là "thằng mồ côi thò lò mũi xanh nữa".
