Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành.Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.Chừng nào cậu còn nghe lời tớ.Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.