Trong hai năm nay, tôi đã sửa chữa gần hết.Thiệt tình tôi muốn làm anh thợ giặt ở Alabana ôm cây đờn "banjo" mà khảy tưng tưng còn hơn làm chủ một công ty xe lửa hoặc một công ty thuốc hút để tới 45 tuổi, sức khỏe bị huỷ hoại đến nỗi tiều tuỵ thân hình.Tôi khóa máy giặt lại, đặt đứa cháu gái năm tuổi vào phòng ngủ, đóng kín cửa sổ, lấy giấy và giẻ bịt hết các lỗ hở.Đời Nã Pháp Luân và Helen Keller đã chứng minh hoàn toàn lời đó.Vợ con tôi khóc lóc mà tôi thì càng bị vùi sâu vào cảnh thất vọng.Nhưng tôi không trốn đâu được hết.Anh ta mua một quan tài, chở xuống tàu, rồi thương lượng với Công ty để khi chết xác được giữ trong phòng lạnh cho đến lúc tàu về đến bến.Ta nên nhớ rằng một bắp thịt căng thẳng là một bắp thịt làm việc.Thế là tôi nhảy phắt dậy, khóa vòi hơi và mở cửa.Ông rán bịt lại mà khói vẫn xì ra, làm ông muốn rán ra khỏi phòng mà chụi lạnh vậy.
