Bạn có thể đi thăm những người bị nạn có hoàn cảnh khó khăn không quen biết hay những em bé bất hạnh trong trường khuyết tật… Làm như vậy một cách thực lòng không chỉ là giúp đỡ người khác, mà còn giúp cho chính bạn - như người xưa từng nói "khi cho đi - nghĩa là chúng ta đang nhận lại".Chúng ta cần chấp nhận thực tế rằng - mình chỉ có thể sống hoà thuận với đa số chứ không phải đối mặt với tất cả những người thân của chúng ta, và đó không phải là thiếu sót mà là một hiện thực.Chỉ trong thời buổi hiện đại, khi kẹo đường và nước trái cây đóng hộp, nước có ga và hàm lượng đường tự nhiên ít hơn đường hoá học hiện diện khắp nơi, nhu cầu nếm ngọt của chúng ta mới có tác động tiêu cực.Họ cho rằng sống với người yêu họ là "an toàn" hơn, rằng thời gian chung sống và những tiện nghi vật chất khác có thể bù đắp và thay đổi tình yêu nơi họ, vì rằng mọi người trong gia đình và bạn bè đều khuyên rằng họ nên làm như vậy… Những người đó quên rằng tình yêu là một lĩnh vực hết sức tinh tế và nhạy cảm, nó xuất phát từ tư chất, tâm hồn mà không một điều nào khác có thể thay thế được.Người hạnh phúc là người tin rằng họ sẽ đạt được những mục tiêu quan trọng đã đặt ra, đồng thời cũng biết hài lòng với chính mình ở những khía cạnh không quan trọng khác.Chỉ có chúng ta là thay đổi.Hãy nhận biết rằng những niềm tin đều có những giá trị riêng.Những ai có nhiều cơ hội giúp đỡ người khác hơn thì sẽ cảm thấy hài lòng với bản thân hơn.Đôi khi thành công chưa phải là thước đo hạnh phúc và thất bại chưa hẳn là biểu hiện của bất hạnh.Đôi khi họ còn thi vị hoá nỗi buồn, hay nói một cách khác, họ không dám dũng cảm từ bỏ nỗi đau mà muốn mang theo nó suốt đời với những lý giải mà theo họ là có lý.