Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.Có lẽ vì tôi vừa ngáp.Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao.Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.Một số cô bạn cùng lớp cũng thế.
