Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.Mà tôi đã làm gì có những cái đó.Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây.Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.
