Màu mận đương độ chín.Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm.Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó.Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú.Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.