Hễ hết giờ là tôi vội vã trở về nhà, không còn là “người nổi tiếng” như trước đây nữa.Trong những trường hợp như thế này ,cách tốt nhất là hướng sức mạnh tình cảm của bạn vào một việc gì đó,chẳng hạn như hướng vào công việc của bạn v.Hãy hình dung xem khi cả dân làng biết được sự thật, họ đã cảm thấy xấu hổ đến mức độ nào.Vài năm sau đó, tôi đã tìm ra “kỹ thuật giải đề thi”! Suốt thời gian đó, tôi quan niệm rằng đến trường là để tích lũy kiến thức chứ không phải là để học cách trả lời câu hỏi cho đúng.Dương như, phương châm ngày nay của chúng ta là “ Hối hả, Lo lắng, An táng”.Tôi có những kí ức và viễn cảnh về một tương lai tốt đẹp hơn.Suốt nhiều tháng trời tôi phải sống nhờ mì gói: điểm tâm, ăn trưa, ăn tối, tất thảy đều là mì gói! Tôi lại phải quay về sống trong căn phòng thuê chật hẹp.Nhưng điều mà tôi thật sự muốn nhắm đến ở đây là khía cạnh thất bại của cuộc hành trình.Bạn sẽ bị chê trách khi hành động nhưng nếu không hành động thì bạn cũng sẽ bị chê trách”.Một câu tục ngữ cổ đã nói :"Khi bạn giàu có,bạn hãy nhớ lại khoảng thời gian mình còn nghèo khó".
