Trong luật có câu này ai cũng biết: "Luật không kể tới những việc lặt vặt".Ông chua chát phàn nàn: "Tôi ân hận đã thưởng họ.Ai nấy đang vui, bỗng buồn bã, lẳng lặng gật đầu.Những lúc ấy ta phải lựa lấy một trong hai đường sau này: hoặc nhận tình thế đó mà tự thay đổi cách sống cho thích hợp hoặc chống cự lại để rồi hại sức khoẻ và sau cùng mang lấy bịnh thần kinh.Ghi lại những tấn bộ của ta trong mỗi tuần.Như trường hợp ông Phil Johnson.Ngẩng lên nhìn rặng núi xanh ở Virginie, ông thốt: "Cảnh đẹp làm sao! Thiệt từ trước lão chưa có cơ hội nào để ngắm cảnh thần tiên như vầy".Sau cùng, ông lập một hội ở khắp nước gọi là "Hội những người bị giam tại nhà".Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này.Việc ngập tới cổ, mà không bao giờ làm xong được cả.