M, quá trễ cho một bữa ăn sáng, nhưng nghĩ thôi kệ có còn hơn không, tôi quyết định lếch cái thây "thừa xương thiếu thịt" của mình vào quán bò kho quen thuộc gần nhà.Cục Ghét luôn phải sống trong buồn tủi, bị hấn hủi, khinh khi.“Không có biển xanh thì không có sóng trắng, ko có sông lợ thì không có phù sa.Chạy tới chạy lui cả ngày đếm tận đêm, ngủ thiếp điđó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi.Mắt cô hoe đỏ, anh cũng đã nhận ra nhưng dường như anh đang cố trốn tránh cái nhìn ấy.Dưới mắt của người bi quan, chúng là hai khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau, phủ định lẫn nhau.nhưng không, khi đó cái bạn mất chính là ý chí.– Bác Hùng nói, giọng nghiêm trọng.Dù rất sợ hãi nhưng Ghét quyết không bỏ cuộc, cậu nằm gần đó tiếp tục theo dõi.
