Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó.Nhất quyết phải cạo râu.Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt.Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa.Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội.Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.