Tôi không bao giờ quên được một ý kiến đã đọc trong tờ báo Đời bạn.Thì chắc chắn như vậy rồi vì tất cả đều do ưu tư mà sinh ra!Lúc ấy tôi nhớ lại hết quãng đời đã trải, nhớ lại những hành vi xấu xa, những nỗi lo lắng lặt vặt.Sự thiệt thì chính giáo sư Sayce thức trắng đêm đó, vì tiếng "kéo gỗ" của Spencer đã làm cho ông ta không sao ngủ được.Hễ lo lắng thì cặm cụi làm việc đi, để khỏi chết vì thất vọng.Bạn nên cầu Trời đừng bao giờ bị bệnh thần kinh thác loạn vì không có nỗi đau đơn vật chất nào có thể ghê gớm hơn nỗi thống khổ của một tinh thần hấp hối hết.Lời bạn đã làm tôi phải suy nghĩ.Vợ mới sinh con thứ nhì.Tôi rán suy nghĩ tìm một giải pháp.hãy coi những con số".