Người thiếu nữ về nhà, đau khổ vô cùng.Thất bại chắc chắn không là điều được ưa chuộng trong xã hội chúng ta hiện nay.Sự thất bại, những lần thua cuộc và các nghịch cảnh đầu đời đã biến ông thành một cấp độ thông minh mà người bình thường không bao giờ có được.Ông được nuôi nắng tronng sự thiếu thốn những thứ mà nhứng đứa trẻ khác có, chỉ có khác chăng là tình yêu thương ấm áp của mẹ và dì dành cho ông.Một năm rưỡi sau,những cụ ông,cụ bà này trở nên vui vẻ linh động và hoạt bát hơn những người ở cùng nơi ,trong một nhóm tương tự nhưng không được chọn lựa và không được giao trách nhiệm .Thực tế,bản thân ta thay đổi từng phút,từng giây.Lẽ ra cô từ bỏ giấc mơ của mình để trở thành một luật sư.Chưa từng có ai đạt được thành công xứng đáng mà không một đôi lần thấy một chân của mình lơ lửng trên bờ vực của thất bại.Vào năm 1967, tôi đang học năm thứ năm ở trường trung học Batu Pahat, Jonor, Malaysia; đây là năm mà tôi cho là “trọng đại” vì năm đó, tôi là nam sinh lớp 5 đầu tiên bị thầy giáo tát trước mặt cả lớp! Khi ấy tôi 17 tuổi.Cuối cùng, vào ngày 08-12-1974, tiến sĩ Mahathir Mohamad, hồi ấy là Bộ trưởng Bộ Giáo dục, đã can thiệp bằng Lực lượng quân dự bị của Liên bang và tất cả vụ việc đã kết thúc.
