Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn.Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.Trước thì tháng gặp một hai lần.Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì.Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày.Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man…