Những lời đó không phải thốt ra như cái máy đâu, mà trái lại, có một giọng yêu mến thật thà.Không có thì giờ học, nhưng có một thiên tài trời cho riêng dân ái Nhĩ Lan là bẩm sinh đã biết nghệ thuật làm cho người khác thương mình.Nó cãi: "Không phải tôi đâu.Mỗi tuần kiểm điểm những tấn tới hoặc những sai lầm của bạn.Giọng hung hăng như muốn bảo: "Chú nói dối, chú ơi! Tôi đi guốc trong bụng chú rồi!".Mà nếu Bryan đi, tên tuổi của ông mà ai cũng biết, đủ làm cho người ta chú ý tới và tự hỏi ông tới với mục đích chi đây.Đã bốn năm rồi, ông ta kiếm cách bán bánh cho một khách sạn nọ ở Nữu Ước.Rồi lại không tiếc lời cám ơn.Người đọc nó có ấn tượng gì? Tôi sẽ cho bạn hay.Hồi mới đầu tôi thích nó lắm.